RSS

“Chậm một giây là tôi không còn thấy cháu nội mình nữa…”


“Chậm một giây là tôi không còn thấy cháu nội mình nữa…”
(Dân trí) - Đã được cứu thoát khỏi vụ tai nạn kinh hoàng, nhiều nạn nhân vẫn không khỏi cảm giác rùng rợn. Dù đã có người thân đến bên cạnh nhưng nhiều người không dám ngủ và khóc thét khi đêm về…

Đêm 7/11, tại Bệnh viện đa khoa tỉnh Bình Thuận, chúng tôi đã thức cùng những nạn nhân trong vụ tai nạn giao thông thảm khốc vừa xảy ra vào rạng sáng cùng ngày trên địa phận thôn 3, xã Hồng Sơn, huyện Hàm Thuận Bắc, tỉnh Bình Thuận làm 10 người chết, 23 người bị thương. Rất nhiều nạn nhân đã qua cơn nguy kịch, có thể trò chuyện nhưng họ vẫn còn bị ám ảnh bởi sự việc kinh hoàng vừa thoáng qua...

Nạn nhân Nguyễn Thị Hoài (21 tuổi, quê Nghệ An) kể lại, lúc 20h ngày 6/11, tại cổng Khu công nghiệp Tam Phước, Long Thành, Đồng Nai, Hoài được chị gái và anh rể đón chiếc xe 17K-2934 (xe khách của HTX vận tải ô tô Tiến Bộ Thái Bình, chạy tuyến Bà Rịa - Vũng Tàu - Thái Bình do Vũ Mạnh Hùng, sinh năm 1971, ngụ TP. Thái Bình làm chủ) để về quê với giá 350 ngàn đồng. Khi xe chạy được 4 tiếng đồng hồ thì xảy ra tai nạn.
“Em đang ngủ mơ màng thì nghe một tiếng động kinh hoàng. Tiếp đó là cảnh khóc gào… Chiếc xe bất ngờ lật quay tròn 3 vòng. Mọi thứ xung quanh em như quay cuồng. Em bị kính xe bể đâm toạc đầu, mặt, bàn tay… Chân em bị kẹp vào ghế, không bò ra được. Lúc này, em tưởng như bế tắc thì một anh thanh niên ngồi sau thoát ra được, ngoảnh lại thấy em, anh ấy liền đạp cửa kính, kéo em ra. Lúc đó, em chỉ kịp thấy nhiều người bị cháy và lửa nóng khủng khiếp rồi em xỉu luôn…”.
Dù đã hồi phục nhưng nhiều nạn nhân vẫn không thôi bị ám ảnh bởi vụ tai nạn

Khoảng 10 phút sau, Hoài tỉnh dậy, móc điện thoại gọi cho chị mình thông báo một câu ngắn gọn: “Xe em bị tai nạn. Cứu em!” rồi tắt máy.

Chị Nguyễn Thị Hường (chị gái của Hoài) kể: “Hai vợ chồng đưa em gái đi rồi an tâm về nhà ngủ. Nhưng 2h sáng bị dựng dậy bởi cuộc gọi đứt quãng của em gái. Chúng tôi cố hỏi em, tai nạn xảy ra ở đâu để mà đến nhưng vô vọng vì điện thoại đã tắt. Chồng tôi suy đoán đến thời điểm đó là xe chỉ đến Bình Thuận. Chúng tôi tức tốc dọn dẹp đồ đạc rồi lên đường. May sao, em tôi vẫn còn sống”, chị của nạn nhân Hoài tâm sự.

Theo chị Hường, trước khi lên xe, em gái của mình tự dưng không muốn đi vì xe cũ. Sau một hồi xin đổi vé lại mà không được, Hoài mới miễn cưỡng chấp nhận chuyến đi. Nào ngờ đâu, đó trở thành chuyến xe định mệnh…

Cũng trên chuyến xe định mệnh này, một bà nội nhanh trí cứu cháu của mình thoát chết trong gang tấc. Bà là Nguyễn Thị Mùi (46 tuổi) và cháu nội tên Võ Thị Huyền Tiên (4 tuổi, quê An Vân, Hương An, Hương Trà, Thừa Thiên Huế). Hai bà cháu bà Mùi là hành khách đầu tiên của chuyến xe này và cũng là người thoát ra cuối cùng trước khi chiếc xe phát nổ rồi bốc cháy.

Cháu bé 4 tuổi may mắn thoát chết trong gang tấc cùng bà nội đang được điều trị tại bệnh viện
Do con trai của bà lo lắng đường xa nên đã đặt trước nhà xe, ưu tiên bà và cháu ngồi ngay ghế đầu, sát phía sau tài xế. Chuyến xe xuất bến lúc 18h ngày 6/11 tại Vũng Tàu. Khi xe lật thì bà liền ôm lấy đứa cháu nội của mình. Chiếc xe lật thêm một vòng nữa thì bà bị cánh cửa đánh gãy tay, nên bà để đứa cháu gái rơi lọt thỏm trong gầm ghế. Xe tiếp tục lật một vòng nữa thì cháu bé do mặc áo ấm nên bị treo lơ lửng trên cần gạt của ghế.
Lúc này, bà Mùi bị gãy tay và nhiều vết xước do kính đập vào đầu nhưng thấy cảnh hoảng loạn, bà cố nhoài người níu giữ đứa cháu nội của mình. Khi bà bị mọi người từ phía dưới chạy lên đẩy ra ngoài, bà cố với lại để tìm cháu. May thay, áo ấm của cháu có chụp mũ nên treo cháu lủng lẳng, bà liền lấy hết sức bình sinh kéo cháu và bỏ cái áo đang bị lửa bén. Khi 2 bà cháu vừa nhào được ra khỏi xe, bà định quay lại lấy túi hành lý thì chiếc xe đã nổ và ngọn lửa hừng hực bao trùm.
Tôi hỏi, bà gãy tay sao mà lôi được cháu, bà cười dù vừa trải qua ca phẫu thuật: “Lúc đó, đau quá nên điếng cả người, còn biết gì là đau. Mà cũng may như vậy nên tôi mới còn được cháu, chứ không giờ tôi ân hận suốt đời. Chậm một giây là tôi không còn thấy cháu nội của mình nữa…”.
Hình ảnh này khó có thể xóa nhòa trong ký ức của các nạn nhân

Sau đó, bà lấy điện thoại gọi cho con trai thông báo tai nạn rồi ngất lịm đi. Anh Võ Loan (26 tuổi, con trai bà) kể, vợ chồng anh có 2 con (2 tuổi và 4 tuổi). Do cuộc sống khó khăn, nghề thợ sơn của anh không lo nổi việc ăn học khi con lớn nên cách đây 2 ngày, anh nhờ mẹ mình vào đưa con lớn về quê học, ai ngờ xảy ra sự cố trên. “Suýt chút nữa thôi, tôi mất mẹ, mất con rồi…”, anh Loan ngồi bần thần nhớ lại câu chuyện vừa xảy ra với gia đình mình.

Đêm 7/11, tại bệnh viện Đa khoa Bình Thuận, nhiều nạn nhân đã hồi phục và đã có người thân đến bên, cũng không ít người được đón về. Trong số 10 người chết thì vẫn còn 4 thi thể còn được lưu lại tại nhà xác bệnh viện, trong đó có 2 thi thể chưa xác định được danh tính. Trong màn đêm lạnh vắng, những người thân ít ỏi của 4 thi thể này vẫn thao thức suốt đêm để mong sớm nhận được người thân xấu số của mình về quê an táng. Những giọt nước mắt sưng mọng của những người mẹ, người vợ, chị… làm cho lòng những người chứng kiến không khỏi xót xa.

Công Quang



0 Responses to "“Chậm một giây là tôi không còn thấy cháu nội mình nữa…”"

Đăng nhận xét

 

Tổng số lượt xem trang

Return to top of page Copyright © 2010 | Flash News Converted into Blogger Template by Rao Vặt Việc làm